Quý vị không biết rằng mình là Minh Sư bởi vì đó là một phần của giao ước. Quý vị không biết gì cả.


​Trời ơi, tôi chỉ là vị Thầy Tâm linh nhưng không biết nữa; tôi phải làm mọi thứ từ A đến Z. Rất là mệt. Tôi không than phiền. Mà đang phàn nàn. Trời ơi. Từ sáng sớm, từ năm giờ sáng họ bắt đầu lịch trình của họ để làm căng thẳng thần kinh của tôi, mỗi ngày. Nhưng đây là lỗi của tôi. Tôi phàn nàn, nhưng đó là lỗi của tôi. Không ai có thể giúp tôi, bởi vì đó là cái giá; cái giá [phải trả].

Trước khi xuống đây, muốn giúp thế giới; không phải chỉ đệ tử thôi, mà nếu muốn giúp thế giới, thì có một danh sách tra tấn lớn, lớn vô cùng, dài bất tận và mình phải ký vào đó. Nếu đồng ý, thì mới có thể [xuống].

Nhưng mỗi ngày, đôi khi thật sự là quá nhiều. Dĩ nhiên, khi ký vào đó thì đang ở trên Thiên Đàng, không cảm thấy gì cả, hoặc có lẽ cũng biết. Biết hết nhưng vẫn khác. 

Khi xuống đây, nó khác.

Mỗi ngày, gần như địa ngục. Họ chỉ gửi người địa ngục đến; Họ chỉ gửi người địa ngục đến; họ không gửi người tốt. Vấn đề là vậy, ý nói [người] gần bên. Ừ, tôi sẵn lòng làm vậy. Tôi vẫn vui là vẫn có thể, chỉ có điều đôi khi mệt mỏi quá. Phải, quá mệt. (Sư Phụ, chúng con thương Ngài!) Cảm ơn quý vị, không sao đâu. Đừng lo.

Tôi chỉ bảo quý vị để lỡ quý vị muốn làm Minh Sư. Ồ, xin đừng nhá. Tôi không muốn ai chịu đau khổ nữa. Vì vậy quý vị, bất cứ ai đã thọ Tâm Ấn, hãy tự bảo trọng, nhé? Tôi không nghĩ sẽ có người kế vị; đã bảo quý vị từ lâu rồi, vài năm trước đây.

Nếu tôi chết, sẽ không có ai kế vị; bởi vì tôi thật sự không nỡ đẩy bất cứ ai xuống vực, không cố tình, khi tôi còn đây, thì không. Thành ra tôi nói không [ai kế vị]. 

Nếu lỡ quý vị muốn làm Minh Sư, thì làm ơn, đừng nhảy ra và nói: “Ồ! Sư Phụ, con đã lên đẳng cấp thứ bảy rồi”. Vài năm trước có người đã nói với tôi như vậy và người khác nói: “Ồ! Ở đẳng cấp thứ tám”. Tôi nói: “Dĩ nhiên quý vị ở đó”. Ờ! [Tầng] thứ bảy, thứ tám dưới địa ngục.

Bởi vì nếu là Minh Sư, quý vị thật sự không biết; không biết đâu. Quý vị không biết rằng mình là Minh Sư bởi vì đó là một phần của giao ước. Quý vị không biết gì cả. Chỉ biết những gì Thiên Đàng nói cho quý vị biết và cho quý vị thấy. Nhưng không thể cảm nhận được.

​Đôi khi tôi buồn. Không phải lúc nào tôi cũng giả bộ luôn vui lòng chịu khổ. Ừ, đau khổ mỗi ngày về thể chất hoặc tinh thần hoặc bất cứ gì, và thậm chí không biết, tới khi Thiên Đàng nói với tôi: “Rồi, như thế đủ rồi. Nên đổi sang người khác". Với loại đau khổ khác”. Có lẽ, ờ, khác một chút để thay đổi khẩu vị.

 

Họ nói: "Thay đổi cũng tốt như nghỉ ngơi. Nên họ cho tôi nghỉ ngơi. Rồi tôi hỏi: “Tại sao? Quý vị có chương trình đau khổ khác hả? Tại sao chương trình này phải thay đổi?”

Họ nói: “Ồ cô ấy vẫn còn ở đẳng cấp địa ngục; sẽ mất thêm vài tháng nữa cô ấy mới có thể lên tới đẳng cấp A-tu-la, nhờ ân điển của Ngài. Tốt hơn là để cô ấy đi”.

Tôi nói: “À cảm ơn quý vị. Sao quý vị không nói với tôi trước?” Họ nói: “Ồ, thời gian chưa đến”. Tôi chưa đến điểm đó. Đôi khi tôi chỉ phải cười thôi.


SỰ HY SINH CỦA SƯ PHỤ

Đôi khi tôi buồn không phải vì… Không phải, tôi không buồn vì tất cả đau khổ hằng ngày này. Mà buồn bởi vì đôi khi nghĩ mình đã tự do biết bao, hoặc lẽ ra tự do thế nào, có thể tự do dường nào.

​Tự do biết bao, không phải làm gì hết. ​Chỉ chăm sóc chính mình, thiền tinh tấn và dù sao thế giới cũng sẽ được lợi ích phần nào, gián tiếp và từ từ. Đó là tốc độ của mình và không cần phải lo lắng quá nhiều về điều gì hết. Thậm chí không cần phải khiển trách ai và xúc phạm người nào hoặc chính phủ hoặc VIP lớn nào. Và không cần lo lắng về an ninh và mạng sống của mình. Không gì cả! Đem năm, sáu, tám, chín đời của mình lên và một số ít trong nhóm bằng hữu của mình là vui rồi.

Mỗi ngày giống như Thiên Đàng. Đa số quý vị cảm nhận thế nào sau khi thọ Tâm Ấn, thì giống như vậy đấy.

Nhưng chẳng may, tôi đã ký hợp đồng, ký giao kèo với ác quỷ. Tin hay không? Đôi khi, người ta, nếu nguyền rủa mình, họ nói: “Ồ nhà ngươi ký giao kèo với ác quỷ” hoặc đại khái vậy. Tôi cũng là người đã làm vậy. Nhưng không phải cho điều gì xấu; mà phải trao đổi thôi.

Đôi khi tôi buồn vì đã từng bay trong không gian bất cứ lúc nào tôi muốn. Có thể đi xuyên qua tường. Phải. Tôi có thể trở thành vô hình. Có thể tự bảo vệ mình bất kỳ lúc nào với tất cả lực lượng đã hoặc đang có, nhưng lại không được phép dùng.

Tôi thật sự buồn bởi vì loại thần thông này, thậm chí không nợ đẳng cấp A-tu-la. Hầu hết thần thông quý vị có là nợ đẳng cấp A-tu-la. Vì vậy, tôi yêu cầu quý vị đừng dùng thần thông.

Lực lượng mà tôi có, thần thông tôi có, không phải từ A-tu-la. 

Tôi nói tôi không biết vì sao tôi đi xuống; tôi chỉ nói tiếng Anh. Bởi vì tôi thấy quý vị, da đen, da trắng, da vàng, da đỏ, và... bốn chủng tộc, và chủng tộc lai.

Nhưng lực lượng tôi có không phải từ đẳng cấp A-tu-la. Vốn có sẵn trong bản thể, Bản Thể Cao Đẳng hơn của tôi, ờ, và tôi có thể làm tất cả điều đó. Tôi có thể chỉ vào người chết và làm họ bước đi và sống lại.

Tất cả lực lượng này tôi phải từ bỏ.

Mọi thứ để làm mình thành một Minh Sư tôn nghiêm, một bản thể tôn nghiêm, trầm lặng, an bình, trông như một chúnh sinh thánh thiện, quý vị phải từ bỏ tất cả lực lượng, lực lượng hùng mạnh mà mình có; lực lượng có thể dời non lấp biển, tất cả mọi thứ, quý vị phải từ bỏ.

Ngay cả một Minh Sư bình thường cũng phải từ bỏ; họ không có nhiều lắm, dĩ nhiên. Nhưng họ vẫn phải từ bỏ mọi thứ họ có, kể cả biết về quá khứ, hiện tại, vị lai, và mang hòa bình vào thế giới, chỉ trong nháy mắt; tất cả mọi thứ, quý vị phải từ bỏ.

Và rồi quý vị phải như một người bình thường.

Và những gì quý vị sử dụng chỉ là từ bên trong,  mà thậm chí không nên biết nó. Giống như Chúa Giê-su nói, quý vị cho từ tay phải, đừng để tay trái biết; đại khái vậy.

Dĩ nhiên, quý vị có thể thấy, có thể biết tất cả điều đó; chỉ là, không phải trong cõi vật chất. Nếu muốn biết bất cứ gì quý vị đã mất hoặc bất cứ gì đã từ bỏ, thì đi lên và xem. Và đôi khi đi lên, quý vị nhìn rồi đi xuống, cảm thấy rất buồn. Bởi vì trong một số hoàn cảnh, quý vị ước mình có thể đi qua tường và biến mất trong một thời gian.

Lực lượng đáng tiếc nhất tôi không có, không thể dùng, là khả năng bay, khả năng tàng hình, đi xuyên qua đủ loại đá và tường, không phải chỉ tường, bất cứ thứ gì. Đi xuyên qua cây, đi xuyên xuống lòng Địa Cầu và đi lên ở phía bên kia. Và tôi đã có những lực lượng gì khác? Tôi quên rồi; đã lâu không dùng.

Có bốn loại mà tôi tiếc nhất. Tôi có ghi trong nhật ký đâu đó, thỉnh thoảng chỉ nhìn nó và rơi lệ, cảm thấy thật vô vọng, thật bất lực, thật yếu đuối, ở bên ngoài, không phải bên trong. 

​Để tôi nhớ xem là gì.

​À, mở được đủ thứ. Ví dụ như, quý vị khóa kín cửa ba, bốn, mười lần, tôi có thể phá vỡ và đi ra ngoài. Đó là nếu tôi không có quý vị, những đứa con quý giá. Quý vị thật sự đắt giá.

Quý vị làm tôi tốn không chỉ tiền mà còn rất nhiều linh lực.

Không phải là không sẵn lòng cho, chỉ là đôi khi tôi cảm thấy buồn. Cảm thấy thật bất lực bởi vì đôi khi, ý nói, trong tình huống thật sự nguy hiểm, tôi có thể dùng một phép [thần] để sống sót thêm một ngày, mà không có quá nhiều rắc rối và không cần phải dùng quá nhiều chiến lược để chạy trốn.

Và đôi khi, Và thậm chí đôi lúc, tôi có thể không chạy thoát được, như Chúa Giê-su của chúng ta. Ngài cũng có thể làm tất cả phép đó, nhưng Ngài không thể. Ngài phải hàng thuận định mệnh đau thương của mình. Và bởi thế nên đôi khi tôi cảm thấy buồn.

Không chỉ buồn cho chính mình; đôi khi tôi nhớ tất cả Minh Sư thời quá khứ đã phải hy sinh quá nhiều. Họ đã phải đau khổ quá nhiều. Đó là bởi vì họ phải từ bỏ tất cả kho báu mà họ có. Họ phải đi xuống mà không có gì cả.

Hầu như đi xuống trong những hoàn cảnh nghèo khó, hoặc chiến tranh hoặc trong khu vực bị tàn phá để thăng hoa quốc gia đó hoặc khu vực đó nữa, ngay từ lúc mới sinh rồi. Không phải như khi quý vị lớn lên trở thành người gọi là có ý thức khai ngộ và rồi có thể giúp tha nhân. Không, không, không đâu. 

Đã bắt đầu từ trong bụng mẹ quý vị rồi.

​Giây phút quý vị đi xuống vào thế giới này, bất kể là cách gì, hoặc mượn thân thể như tôi. À, linh hồn đó đã đi rồi, Linh hồn đã đi lên Thiên Đàng, trở về đẳng cấp Thứ Năm và rồi tôi mượn thân thể đã vô dụng rồi.

Hầu hết các Minh Sư, họ chỉ đến vào lúc sinh, khi thân thể đã được sinh ra. Nhưng không phải tất cả Minh Sư, một số thôi, tùy vào hợp đồng của họ với ác quỷ, lại nữa, với Ma Vương, chúng ta gọi vậy.

​Trong thuật ngữ phương Tây  họ gọi là ác quỷ. Trong tiếng Phạn họ lịch sự hơn, nói là “ma vương”. Nghe rất êm tai, nhẹ nhàng.

​Chúng ta thậm chí đã có một nền văn minh Maya ở đâu đó tại Trung Mỹ, một nền văn minh rất vẻ vang. Thế nên, bất cứ khi nào tôi nói chữ “maya”, tôi phải nghĩ một chút liệu có nên nói chữ đó không. Tôi không có ý ám chỉ nền văn minh Maya đó, mà ý nói Sa-tăng, Ma Vương, ác quỷ. Nên đó là điều chúng tôi làm.

D: Có các Minh Sư nào khác xuống Địa Cầu mà cũng không hề sinh ra theo cách bình thường, để giúp loài người không? Thưa có không ạ?

SP: Ý cô nói mượn thân thể, thay vì sinh ra? Ờ, có một số. Nhưng tôi không nhớ được tất cả tên ngay bây giờ. Tôi nói đa số Minh Sư đi xuống không [mượn thân thể], nhưng một số mượn. Tùy vào giao ước.

Tùy vào những gì quý vị ký, trước khi đi xuống.

Không phải ký bằng bút. Đó có thể là cái bắt tay với ác quỷ. Đó là điều quý vị phải làm. Có đồng ý không? Dĩ nhiên, quý vị đồng ý. Phải đồng ý. Không có lựa chọn. Đây là cõi giới của họ, cõi giới của ma vương. Cõi giới được tạo ra, thế giới bóng. Và chúng ta phải làm theo đó. Đó là vấn đề, bởi vì nó đã được thiết lập rồi, không có cách nào chúng ta có thể thoát khỏi điều đó.

Nhận xét

Pháp môn quán âm

Pháp Môn Quán Âm

TẤT CẢ SẼ THAY ĐỔI Bằng Sự Thiền Định và Tình Thương

hãy tập trung hết thì giờ vào Phật, đừng để tâm đến ma quỷ.

một luồng lực lượng dâng lên , làm người con lắc qua lắc lại nhiều phía . Đó là gì vậy ?

Nếu như chính chúng ta không kiểm soát được tâm của mình, không cố gắng tu hành

Quý vị phải tự trả nghiệp mới, nếu quý vị cố ý phạm giới

quý vị muốn được mau thành Phật, đạt giải thoát hoặc thành đạo, và liễu ngộ nhiều chuyện

Tuân thủ Năm Giới Luật, Luôn biết ơn những gì mình có, Tiếp tục tin tưởng, Đừng phỉ báng

Trí huệ khai mở rồi thì càng ngày chúng ta sẽ càng trở nên sáng suốt hơn