Tại Sao Chúng Ta Cần Phải Thọ Pháp?
Nhiều người rất tin tưởng tôi. Họ rất mến tôi. Trong tâm họ, họ hiểu giáo lý của tôi; họ biết và tin những gì tôi nói. Họ nghĩ đem hình tôi về nhà để thờ, hay đem ba quyển sách của tôi về đọc suốt trong hai đêm, vậy là đủ tốt rồi. Rồi họ hãnh diện coi họ như là đệ tử của tôi. Có đơn giản như vậy không? Khi người khác bảo họ thọ pháp, họ nói: "Để làm gì? Tôi còn thành tâm hơn anh nữa! Tôi tin Sư Phụ nhiều hơn anh!". Họ tưởng làm như vậy là đủ.
Điều này không giống. Họ cũng như mấy đứa con nít chưa bao giờ lập gia đình, biết lý thuyết nhưng không có kinh nghiệm thật sự. Thậm chí, những người trẻ tuổi mới lớn biết nhiều hơn con nít, nhưng vẫn không hiểu chuyện lập gia đình, những vui sướng, khó khăn kèm theo đó, vì họ hãy còn độc thân.
Tương tự như vậy, chúng ta đọc kinh điển nói về đệ tử của Phật Thích Ca, của Chúa Giê Su, thấy ánh sáng như thế nào, nghe tiếng nhạc, thấy Phật, thấy Thượng Đế như thế nào, thể nghiệm Đệ Tứ Thiền Thiên, Đệ Tam Thiên Đường, và nhiều cảnh giới khác tuyệt vời như thế nào. Chúng ta nghe nói các vị Bát Địa Bồ Tát, các vị A-La-Hán, hay các vị Tu-Đà-Hoàn, nhưng không biết Tu-Đà-Hoàn là gì, hoặc một người thay đổi như thế nào sau khi đạt tới quả Tu-Đà-Hoàn hay A-La-Hán. Họ đạt được gì bên trong? Họ nghĩ như thế nào, và thấy những gì? Họ có lực lượng gì, trí huệ gì khác với chúng ta, mà được tôn là A-La-Hán?
Giả sử trên đời có hai người giống nhau, nhưng một người học khoa học, còn người kia thì học nghề thợ mộc. Dĩ nhiên là họ khác nhau. Người thợ mộc biết rằng nghề bác sĩ rất tốt, họ rất thông minh và có khả năng cứu mạng người, v.v... nhưng họ không biết làm công việc bác sĩ đó. Họ không biết người bác sĩ đã có những thay đổi gì bên trong, làm sao cứu người, làm cách nào mà chỉ cần nhìn là biết bệnh, hoặc bắt mạch là biết bệnh nặng hay nhẹ. Người thợ mộc không làm được như vậy. Nếu không thì tại sao lại gọi bác sĩ với danh hiệu đó? Họ đã thông thạo công việc, đã thâu thập những kiến thức khác hẳn với kiến thức của một người thợ mộc. Không thể nói cắt cây giống như mổ bụng, vì hai việc đó đều dùng dụng cụ bén nhọn. Không giống! Một cái liên quan tới cây, cái kia liên quan tới người. Cây không phức tạp, nhưng trong thân thể con người có nhiều bộ phận, cần phải cẩn thận. Giải phẫu không phải chỉ rạch một đường đơn giản là được!
Cũng như vậy, nhiều người có thể đọc, niệm, giải thích kinh điển. Họ có thể cho biết cuốn kinh đó được chép lại hồi nào, do ai, và ý nghĩa bên trong của nó. Tuy nhiên họ không thật sự hiểu, vì họ không có thể nghiệm thiêng liêng, không có kinh nghiệm của một vị A-La-Hán, một vị Bát Địa Bồ Tát, Thập Địa Bồ Tát, của một vị Phật, ngay cả một vị Tu-Đà-Hoàn, Thanh Văn, hay là một vị Phật Duyên Giác ở cảnh giới sơ đẳng nhất. Vì lý do đó mà chúng ta phải tu Pháp Môn Quán Âm. Nếu không thì tu để làm gì?
Ai cũng thích, khi nghe nói mọi người đều có Phật Tính. Họ tưởng như vậy là đủ. Không đủ! Chúng ta vẫn chưa biết Phật Tính là gì. Chúng ta phải tu Pháp Quán Âm để ngộ được Phật Tính và ngôi vị A-La-Hán, để biết cảm giác như thế nào, đạt được quyền lực gì, hoặc khi tới đẳng cấp của một vị Bát Địa Bồ Tát, chúng ta có thể cứu người tới mức độ nào. Bác sĩ cũng vậy. Càng học, họ càng giỏi cứu người; và càng tập luyện, họ càng có nhiều kinh nghiệm. Thậm chí có những vị bác sĩ không cần bắt mạch, chỉ cần nhìn cũng biết bệnh.
--Master Thanh Hải Vô Thượng Sư khai thị tại Bình Đông, Formosa. Ngày 11 tháng 4, 1989 (Nguyên văn tiếng Trung Hoa)
Nhận xét