Nếu Có Chướng Ngại Trong Lúc Thiền

 Nếu quý vị bị chướng ngại ở nhà, như cảm thấy chúng sinh vô hình đến quấy nhiễu, khiến quý vị không thiền được nhiều, nếu cảm thấy khó chịu, bất an, thì có hai giải pháp. Quý vị có thể mở băng của tôi, băng tán Phật, băng nhạc, hay băng giảng pháp. Đừng để phía sau chỗ của mình, để phía trước, và bật âm thanh nhỏ. Đừng bao giờ để vật gì ở phía sau lưng, vì sự chú ý sẽ bị kéo ra đàng sau, và sẽ khó cho quý vị tập trung ở phía trước. Không phải là không được, mà là không tốt cho quý vị. Để băng, máy truyền hình, hay nhạc, mọi thứ ở đàng trước, những gì quý vị muốn nghe, bất cứ lúc nào. Ngay cả điện thoại, máy fax (điện thư), bất cứ cái gì, nếu quý vị phải ngồi trong văn phòng làm việc, đối diện với máy. Nếu nó có reng cũng reng phía trước, và sẽ không kéo sự chú ý của quý vị ra phía sau. Vì rất khó mà kéo nó trở lại đàng trước. Nếu nghe điện thoại thì nghe tai phải. Hãy tập thành thói quen, đừng nghe bằng tai trái. Bất cứ điều gì kéo sự chú ý sang bên trái hay ra đàng sau đều không có lợi cho quý vị. Nhớ nghe. Đó là điều thứ nhất

Điều thứ hai là quý vị có thể niệm năm Hồng danh lớn tiếng khi cần thiết, hay một tiếng đồng hồ, mỗi ngày, cho tới khi tình hình khả quan hơn.

Còn một phương pháp khác để phòng ngừa cho quý vị, nếu quý vị thấy sợ, cảm thấy chúng sinh vô hình đang ở chung quanh hay phía sau, hoặc nếu quý vị bị ma nhập trước khi đến với tôi và quý vị vẫn còn sợ, thì có thể để hình của tôi thành một vòng tròn chung quanh chỗ ngồi. Quý vị có rất nhiều hình. Không cần hình lớn, nhỏ thôi. To nhỏ không quan trọng, người mới là quan trọng, ngay cả hình nhỏ cũng được, xếp vòng tròn xung quanh. Truyền thống "mandala" của Tây Tạng là những gì còn lưu lại từ phương pháp này. Họ luôn luôn vẽ một vòng tròn. Bắt đầu là như vậy, khi vị thầy dạy họ ngồi thành vòng tròn cùng với một vài món đồ giả tượng trưng mà vị thầy đã gia trì, và tặng họ để làm kỷ niệm. Họ bao quanh mình với tất cả tình thương và lực gia trì của vị sư phụ. Sau này họ kiểu cách hơn, thêm vào đủ những thứ khác, nào là bông hoa, nhang đèn, cát, màu sắc, đại khái vậy.

Quý vị muốn làm gì thêm đó thì làm, miễn sao thấy thoải mái là được, cảm thấy an ổn, bảo đảm, che chở là được. Quý vị để hình tôi chung quanh, để bông hoa luôn nếu muốn, để nhang, đèn cầy hay bất cứ thứ gì. Nhưng đừng có làm khói lên nhiều quá, rồi quý vị sẽ bị ho hoài (cười). Nhang và khói đèn cầy mặc dầu lãng mạn và thấy có vẻ tu hành, nhưng nhiều khi cũng làm khó chịu, rồi sau đó lại bị rát cổ, hoặc nghẹt thở. Nó là một phản ứng phụ trường kỳ và không tốt. Nhưng nếu quý vị chịu nổi thì không sao. Tôi không cấm cản điều gì trong việc tu hành, miễn sao nó làm quý vị cảm thấy dễ chịu là được. Thậm chí quý vị cũng có thể lần tràng hạt hoặc tụng kinh, bất kỳ cái gì. Nhưng sau đó quý vị lại quá bám víu vào tràng hạt đó, vào thói quen đó, mà quên không tập trung vào đây (Sư Phụ chỉ vào mắt trí huệ của Ngài), rồi khó mà gọi nó trở lại được.

Mỗi ngày chúng ta đã dính mắc quá nhiều vào thế giới bên ngoài rồi. Sáng dậy là phải rửa mặt, đánh răng và trang điểm hay mang cà vạt. Như vậy cũng đã nghĩ về vật chất nhiều lắm rồi. Tới lúc đi làm, lại phải nghĩ tới tiền, về nhà vẫn còn nghĩ tới tiền. Mỗi ngày chúng ta đều quán tưởng về đàn ông, đàn bà, cà vạt, nữ trang, phấn son hoặc tiền bạc rồi. Nên khi có thời giờ cho riêng mình ngồi thiền, chúng ta nên đặt sự chú ý vào bên trong. Lý do là như vậy. Không phải vị minh sư nào, hoặc tôi hoặc người kia cấm đoán quý vị làm cái này cái kia, vì chúng ta cuồng tín, chúng ta độc đoán, không phải vậy. Mà chính chúng ta phải quên hết mọi thứ khác. Chỉ tập trung bên trong trung tâm trí huệ. Nhưng khi tập trung, quý vị hãy nhìn thẳng ra đàng trước.

Khi quý vị nhìn thẳng ra phía trước, đó là nói một cách cụ thể. Thật ra khi nhìn bằng mắt trí huệ là ở bên trong. Hơn nữa, chúng ta không phải bên trong, không phải bên ngoài, không phải ở một chỗ nào cả. Thành ra đó chỉ là một lối nói, để quý vị biết cách làm cụ thể. Nếu không, khi nhắm mắt, bịt tai, tất cả những điều khác đều ở bên trong. Lúc đó quý vị sẽ không còn tiếp xúc nhiều với thế giới vật chất. Quý vị sẽ ở bên trong, một mình, và rồi quý vị sẽ biết chính mình, nhận thức ra chính mình, rằng quý vị là linh hồn, là Thượng Đế, là Phật. Vì thế nên tất cả những bài kinh, tràng hạt này nọ, lúc đó sẽ có hại, sẽ cản trở sự cố gắng tập trung của chúng ta.

Không phải là nó không tốt. Tất cả những gì nhắc nhở quý vị tới Thượng Đế đều tốt. Hình ảnh, kinh điển, thánh giá, tượng Phật, cái gì cũng được. Ngoại trừ khi ngồi thiền, tốt hơn là bỏ hết nó ra ngoài một cách tuyệt đối. Vì quý vị là Phật, quý vị là thánh giá, là Thượng Đế. Không cần sự nhắc nhở gì khác.

Nhưng "mandala" là để bảo hộ cho quý vị, giả sử có một vài người nào đó sợ chúng sinh vô hình tới phiền nhiễu như trước kia, và những ký ức đó hãy còn ám ảnh họ, hoặc họ sợ đêm tối. Vì thế hồi xưa người ta đốt đèn cầy ngồi thiền cho khỏi sợ. Có khi tôi khuyên một số quý vị để đèn sáng, không sao. Nhưng không có nghĩa là chúng ta phải làm như vậy hoài hoặc mọi người phải làm vậy. Nhưng người này học từ người kia rằng: "ồ, đốt đèn cầy thiền tốt quá." Rồi mọi người đều làm và thành thói quen. Không nên như vậy.

Khi ngồi thiền, quý vị chỉ có một mình, không cần những thứ giả, không cần đèn cầy, không cần bông hoa, không cần nhang. Mọi thứ đều có thể làm cho quý vị phân tâm. Đèn cầy lập lòe, lấp láy, lung linh. Nhang bay mùi, "...át xì!" (Sư Phụ giả nhảy mũi) (cười). Rồi quý vị ngồi đó nghĩ, "Đây là mùi nhang, ta không thích, ta thích mùi trầm hơn." (cười) Rồi quý vị nói qua nói lại với chính mình, hai tiếng đồng hồ đi mất tiêu. Kỳ sau quý vị để bông khác, "ồ! Bông hồng! Ta kỵ bông hồng, ta thích bông cúc." và cứ như thế. Rồi quý vị bỏ hết thời giờ ra đi mua bông cúc, chỉ vì thấy người láng giềng nói rằng lúc ngồi thiền ông ta để bông cúc, cảm thấy như có Sư Phụ tới, và ông cảm thấy dễ chịu và thiền tốt hơn, cứ như thế. Tin tưởng mù quáng rất là có hại, hại cho sự tu hành của quý vị. Bất cứ điều gì người nào nói, kể cả bài giảng của tôi, quý vị cũng nên chứng minh, nên phân tích coi nó có lý hay không trước khi chấp nhận.

Tôi nghĩ rằng quý vị chấp nhận hầu hết hoặc tất cả giáo lý của tôi, vì nó hợp lý đối với quý vị, vì nó không đi ngược lại với trí thông minh của quý vị. Nó phù hợp với trí thông minh, với lý lẽ thường tình, với sự suy nghĩ hợp lý nhất mà quý vị có thể nghĩ tới. Vì vậy quý vị chấp nhận. Nếu nó không hợp lý đối với quý vị, quý vị có thể từ chối, hoặc nói thẳng cho tôi biết, viết thư cho tôi để tôi giải thích, nếu được. Nếu không được... Và nếu quý vị vẫn không chấp nhận, như vậy có nghĩa là quý vị nghĩ khác. Không sao. Chúng ta ai cũng có những chọn lựa khác nhau để sống trong đời, và sự chọn lựa khác nhau trong sự suy nghĩ. Đối với tôi không sao cả. Nhưng đừng uổng phí thời giờ nếu quý vị đã biết rằng nó không phải sở thích của quý vị. Và nếu đã đến đây thì hãy cố gắng hết mình, cố gắng hết sức làm, để tận dụng đồng tiền, sức lực và thời giờ mà quý vị đã bỏ ra.

Quý vị cũng có thể dùng một chút dầu xoa ở mắt trí huệ, hay khỏi cần dầu. Khô quá thì dùng dầu, trơn hơn, đối với mấy người già như tôi, cũng làm cho da bớt nhăn (cười). Tôi không làm thường, chỉ làm lúc trang điểm. Nếu quý vị khó tập trung, thì có thể xoa một chút như vầy, bằng ngón cái hay những ngón tay, tới trên mắt trí huệ, và ngưng tại đó (Sư Phụ chỉ vào vùng hơi phía trên và giữa chân mày ngay giữa trán). Ngừng ở đây hay chỉ xoa và rồi ngưng lại sau đó.


---S.M.C.H---

Nhận xét

Pháp môn quán âm

Pháp Môn Quán Âm

TẤT CẢ SẼ THAY ĐỔI Bằng Sự Thiền Định và Tình Thương

hãy tập trung hết thì giờ vào Phật, đừng để tâm đến ma quỷ.

Nếu như chính chúng ta không kiểm soát được tâm của mình, không cố gắng tu hành

một luồng lực lượng dâng lên , làm người con lắc qua lắc lại nhiều phía . Đó là gì vậy ?

Quý vị phải tự trả nghiệp mới, nếu quý vị cố ý phạm giới

quý vị muốn được mau thành Phật, đạt giải thoát hoặc thành đạo, và liễu ngộ nhiều chuyện

Tuân thủ Năm Giới Luật, Luôn biết ơn những gì mình có, Tiếp tục tin tưởng, Đừng phỉ báng

Ăn Uống Cũng Phải Trả Giá