đến khi nào hy sinh mà không nghĩ là mình hy sinh
Chúng ta phải vĩ đại hơn là mình tưởng tượng, phải tốt hơn là mình đòi hỏi từ người hàng xóm, phải hy sinh nhiều hơn là những gì mình kỳ vọng từ láng giềng, từ những người gần gũi với mình hay đồng nghiệp. Có vậy chúng ta mới cho người khác thấy được thế nào là cao thượng, thế nào là hy sinh, thế nào là bác ái. Chúng ta phải hy sinh một cách tự nhiên như vậy, lập đi lập lại nhiều lần cho tới khi nào làm mà không biết là mình hy sinh, cho đến khi nào hy sinh mà không nghĩ là mình hy sinh, cho đến khi từ ngữ “hy sinh” không có ý nghĩa gì đối với chúng ta, bởi vì chúng ta làm một cách tự động tự nhiên. Chỉ trong viễn ảnh thế giới đó, chúng ta mới trở nên một trong những tinh cầu dẫn đầu vũ trụ; chỉ trong viễn ảnh đó chúng ta mới không cần đến Niết Bàn. Chúng ta nên giữ viễn ảnh này trong đầu và biến thế giới thành một thiên đường. Với lực lượng khẳng định và sự đồng ý giữa hàng ngàn hàng vạn người, chúng ta sẽ làm được.
Thanh Hải Vô Thượng Sư, Miêu Lý, Formosa, Ngày 10 tháng 4, 1992 (nguyên văn tiếng Anh) Bản Tin 21, mục “Sư Phụ khai thị”
Nhận xét