Không có một thứ gì mà không buông bỏ được, tất cả đều do thói quen
Không có một thứ gì mà không buông bỏ được, tất cả đều do thói quen, bởi vì chúng ta bám vào đó quá nhiều. Chúng ta bị dừng ở chỗ đó, không muốn di chuyển, thích người nào là cặp với người đó, không muốn thay đổi. Nếu là vợ chồng hoặc là bạn của nhau, hai người đều rất tốt với nhau, đương nhiên phải trung thành với nhau, nhưng nếu có một trong hai người mất đi, hoặc họ không còn thương yêu mình nữa, thì chúng ta phải bảo vệ cái tâm bình thường của mình, không thể vì một người nào hay một lý do gì mà mất đi chính mình.
Khi chúng ta bị đau thương quá, có phải chúng ta sẽ quên mất niềm tin không? Khi chúng ta vì một người mà bi ai quá đỗi, chúng ta sẽ quên đi vạn vật đồng nhất thể, quên đi "bản lai vô nhất vật", quên đi vạn vật đều cùng một nơi mà ra. Chúng ta không nên chấp cứ vào hình tướng của một người, nó tiêu mất ở đây, rồi nó sẽ đi đến một nơi khác, hãy chọn lấy một hình tướng khác.
Thí dụ đôi khi mình rất thích hoa hồng hoặc bất cứ một loại hoa gì, khi cái hoa đó tàn rồi, có phải mình cảm thấy tiếc lắm, cảm thấy nhớ nhung nó, thích nó sống mãi, nhưng nếu mỗi hoa hồng đều sống mãi, thì nó làm sao có thể mọc ra đóa hồng khác?
Hoặc có một trái xoài đẹp, chúng ta cứ tiếc mà không ăn. Chúng ta cứ nghĩ rằng trái xoài đẹp như vậy phải rung rinh trên cành mãi mãi, cho nên chúng ta không ăn nó. Tuy nhiên, nếu không ăn nó thì cái hột bên trong sẽ không rớt xuống đất được. Nếu không rớt xuống đất được, đợi đến khi những cây xoài kia già đi rồi thì không sanh ra trái nữa, sau đó chúng ta cũng không có cây xoài mới nào để mà thay thế cả.
Cho nên trên thế giới này, nếu chúng ta có đánh mất điều gì, cũng không nên quá bi thương. Không chừng ngày mai chúng ta sẽ có được một thứ còn giá trị hơn nữa. Người Trung Hoa chúng ta có câu chuyện "Tái ông thất mã" mà quý vị đã đọc đi đọc lại gần nát sách, cuối cùng cũng còn chưa hiểu trong sự khổ đau và tai nạn đều có điều tốt trong đó sao?
Mỗi lần tôi đi giải phẫu hoặc bị bệnh, sự thật là được tiêu bớt nghiệp chướng rất nhiều. Tôi cảm tạ lắm, điều này quý vị không tin đâu! Thậm chí đôi khi tôi nói: "Nếu thật là tiêu tai, tiêu nạn, tiêu nghiệp chướng được nhiều như vậy, thì hãy để tôi bệnh nhiều hơn chút nữa cũng không sao." Thật ra tôi cũng vui. Đương nhiên khi đau bệnh thì chịu không nổi, quá đau, đau đến nỗi có khi phải kêu la, nhưng không phải là không sung sướng, không vui vẻ để chấp nhận tình trạng đó. Đau là đau, nhưng vẫn vui để chấp nhận.
Khi bệnh hoạn, là thời gian huy hoàng nhất trong đời chúng ta. Bệnh hoạn có thể tiêu trừ rất nhiều, rất nhiều sự đen tối và nghiệp chướng nặng nề của chúng ta. Nếu mà suốt cuộc đời tôi không bị bệnh, không bị khổ, chà, chắc tôi chịu không nổi đâu! Tôi thật không tiêu hóa hết được nghiệp chướng của chúng sanh, cho dù là người có công đức rất cao, nhưng cũng không thể tiêu hóa hết cùng một lúc nhiều nghiệp chướng như vậy. Từ từ còn có thể được, nhưng từ từ là đến chừng nào? Chúng sanh thì quá nhiều, ở đó mà từ từ cũng không xong nổi.
Thượng Đế làm việc theo hệ thống của Ngài, Ngài sẽ giúp chúng ta tiêu nghiệp chướng. Vì Ngài đã để cho chúng ta mang nhiều rác rến như vậy, Ngài sẽ giúp chúng ta một tay, cho xe đến, cho người khác đến để khuân vác giùm "hành lý" của chúng ta. Cho nên khi có tai nạn, có bệnh khổ, chúng ta đừng nên oán than mà phải cảm ơn Thượng Đế. Không có sự bệnh khổ này thì quả vị của chúng ta không thăng cao được, vì nghiệp chướng của chúng ta quá nhiều. Cho dù không có nghiệp chướng của mình, thì chúng ta vẫn có nghiệp chướng của tổ tiên chúng ta vậy.
---S.M.C.H---
Nhận xét