xuất gia không phải là trốn tránh trách nhiệm của xã hội , hiểu không
VẤN : Con rất muốn xuất gia , nhưng vì nghiệp chướng nặng nề không thể thực hiện ngay được , làm thể nào để cho chồng của con chịu để cho con xuất gia ? Giả sử con đã xuất gia , nhân duyên giữa con và chồng của con đã dứt chưa ? Cuộc đời sau có phải trở lại , kết duyên với họ không ? Nếu không muốn , có dùng công đức hồi hướng cho họ được không , có hiệu quả không ?
ĐÁP : Không có hiệu quả . Chúng ta cần phải coi hoàn cảnh , chuyện cô muốn xuất gia làm cho người ta rất cảm động , nhưng cần phải biết , xuất gia không phải là trốn tránh trách nhiệm của xã hội , hiểu không ? Sư Phụ không có con cái , Sư Phụ lập gia đình hai năm mà thôi , sự thật kết hôn cũng như chưa kết hôn vậy , cho nên muốn đi thì đi , Sư Phụ và người chồng không có con cái cho nên không có sự ràng buộc . Hơn nữa người đàn ông ấy có rất nhiều người thích săn sóc (mọi người cười và vỗ tay), người ấy còn trẻ , dễ coi , lại có hai bằng bác sĩ , vừa là khoa học gia lại kiêm luôn bác sĩ ngoại khoa , người ấy là người Đức , có rất nhiều cô gái thích , cho nên lúc Sư Phụ xuất gia không có cảm thấy băn khoăn .
Nhưng hoàn cảnh gia đình của cô không phải như vậy , rất có thể sau khi cô ra đi , con cái sẽ rất đau khổ , chồng của cô không thể nào nuôi dưỡng chúng nó , một người đàn ông không thể săn sóc và nuôi dưỡng con cái chu đáo , lúc trưởng thành chúng nó sẽ trở thành những người không tốt , thiếu đi cái cảm nghĩ an toàn , biến thành người không có tự tin ; những người làm việc không có lòng tự tin cuộc sống không có vui vẻ , lúc ấy cô sẽ hối hận .
Xuất gia với Sư Phụ có rất nhiều việc làm , cho nên những người xuất gia với Sư Phụ , Sư Phụ khảo nghiệm rất nhiều , lúc chưa xuất gia đã có khảo nghiệm , vừa bước vào liền bị khảo ngay , thông qua khảo nghiệm rồi mới có thể xuất gia . Vì Sư Phụ không có thời giờ để nuôi dưỡng những con 'trùng' yếu đuối , đã xuất gia rồi mà cứ cảm thấy tội nghiệp lấy mình , hoặc Sư Phụ mới chửi một tiếng đã sợ rồi , Sư Phụ chửi người khác , người ấy đã run sợ , nếu là những người như vậy , Sư Phụ không có thời giờ để lo cho họ . Công việc của Sư Phụ rất nhiều , những người xuất gia với Sư Phụ cần phải nhiệt tâm làm việc nhanh chóng , không thể cứ tội nghiệp lấy mình , cứ chìm trong tình cảm của nhân loại , tình cảm của A-Tu-La , mỗi ngày đều rơi nước mắt , không có ai ở không để an ủi những người như vậy (Mọi người cười). Vạn nhất sau khi cô xuất gia , mỗi ngày tưởng nhớ đến chồng con thì làm sao ? Điều này Sư Phụ rất rõ , bây giờ thì muốn đi gấp , sau đi rồi lại tưởng nhớ đến chồng con , mỗi ngày cảm thấy bâng khuâng đau khổ , lúc ấy không có ai an ủi cô , đã xuất gia cạo đầu , nếu trở lại phàm tục rất khó coi (mọi người cười), cho nên ở nhà nuôi con cái là tốt . Nếu ngay cả gia đình chúng ta cũng không săn sóc đàng hoàng đương nhiên không thể săn sóc cho chúng sanh , hiểu ý của Sư Phụ không ?
Giả sử con cái của quý vị đã lớn , kinh tế gia đình cũng không có vấn đề gì trở ngại , còn lại người chồng rất dễ lo liệu (Mọi người cười). Nhưng Sư Phụ cần phải hiểu rõ hoàn cảnh gia đình của cô mới có thể nói , cô cần phải nói chuyện với chồng của cô . Trước khi Sư Phụ xuất gia không phải Sư Phụ chỉ nói với người chồng một câu : "Tôi đi", sau đó là ra đi (Mọi người cười). Không phải Sư Phụ không thích ông ấy , nhưng Sư Phụ phải đi , bởi vì Sư Phụ có lý tưởng cao hơn , lúc ấy Sư Phụ rất ngu , muốn độ chúng sanh thoát ly khổ ải , bây giờ thì không có ngu như vậy (mọi người cười); nhưng đã xuất gia rồi , không muốn làm cũng phải làm .
Trước khi xuất gia , Sư Phụ có năn nỉ ông ấy để cho Sư Phụ thực hiện lý tưởng của mình , trước đó mấy tháng đã bắt đầu nói chuyện , hôm nay nói không xong , ngày mai lại nói ; ngày mai nói không xong , ngày mốt lại nói . Không những chỉ năn nỉ mà thôi , Sư Phụ còn quỳ xuống mà nói lý tưởng của Sư Phụ cho ông ấy nghe , ông ấy đều biết từ trước đến nay Sư Phụ tu hành rất cực khổ , vừa sáng sớm ông đã thấy Sư Phụ ngồi thiền hoặc niệm kinh , lúc tối đi về lại nhìn thấy Sư Phụ ngồi thiền , niệm kinh , mỗi ngày đều như vậy . Nếu không thì gọi điện thoại hỏi đạo lý , kinh điển với các vị pháp sư , một khi đã nói thì nói đến mấy tiếng đồng hồ , hoặc đi chùa giúp đỡ làm những việc Phật sự , mỗi cuối tuần đều đi cầu đạo , tìm minh sư thỉnh giáo lý hoặc đàm luận những chuyện liên quan đến những việc tu hành . Sư Phụ hoàn toàn không để ý đến chuyện ăn chơi hưởng lạc của thế tục , cho nên ông ấy sớm đã biết , Sư Phụ không phải chỉ nói bằng lời mà thôi . Ông ấy hiểu rõ Sư Phụ thật sự muốn cầu đạo , thật sự muốn xuất gia , ông ấy rất khâm phục , rất cảm động , cho nên cuối cùng ông ấy để Sư Phụ đi , ông ấy không có oán hận gì Sư Phụ , đến bây giờ vẫn còn kính yêu Sư Phụ . Sư Phụ rời ông ấy không phải vì hai bên không thích nhau nữa , chúng tôi luôn luôn tương kính như tân , kính yêu lẫn nhau , nhưng vì lý tưởng bất đồng , tuy vậy ông ấy rất kính trọng lý tưởng của Sư Phụ , cho nên cuối cùng ông cũng đồng ý .
Nếu chúng ta muốn xuất gia , cần phải từ từ tìm biện pháp nói chuyện , không nên làm đau lòng người khác , như vậy không tốt . Cô muốn xuất gia , cần phải coi hoàn cảnh gia đình như thế nào , nếu không có vấn đề gì mới có thể xuất gia , nếu có vấn đề cần phải dũng cảm ở lại lo liệu , không thể trốn chạy . Hôm qua quý vị đều đã nghe một đồng tu của Sư Phụ nói chuyện , người ấy làm nghề lái xe taxi , ông tu hành rất tinh tiến , thể nghiệm được rất nhiều cảnh giới , lúc ngồi thiền thường đi đến những cảnh giới cao , rất vui vẻ , mỗi lúc trở về ông thật buồn , nhưng ông vẫn phải dũng cảm sống rất bình thường , bởi vì ông đã lập gia đình , muốn xuất gia , vợ con phải làm sao ? Hiểu ý của Sư Phụ không ? Người đó rất muốn xuất gia nhưng Sư Phụ nói với người đó không nên bỏ rơi gia đình , cần phải nuôi dưỡng vợ và con , vạn nhất cả vợ và con đều muốn xuất gia , như vậy thì không có vấn đề gì trở ngại (Mọi người cười và vỗ tay).
--Sư Phụ- Thanh Hải Vô Thượng Sư, Thuyết Pháp Tại Thực Chiếm Đường, Đài Bắc , Ngày 8 Tháng 4 Năm 1988
Nhận xét